- Kìa mẹ … – Chàng trai ngồi bên cạnh bà ta quay sang đỡ bà ta đứng dậy
Giọng nói này khuôn mặt này không lẫn vào đâu được chính là anh …
Bịch …
Chiếc cặp trên tay tôi từ từ rơi xuống , chuyện gì đang sảy ra với tôi thế này . Tôi trượt theo cánh cửa rồi dựa hẳn vào tường . Đầu óc tôi quay cuồng đau đến tê tái …
Người đàn bà kia và anh ta đang làm gì ở đây vậy , họ nói tôi không phải … là con ruột của ba mẹ tôi ư . Chuyện này rốt cuộc là thế nào . Tại sao …tại sao ? Mọi chuyện lại tồi tệ như thế , tôi không muốn như thế này chút nào . Ai có thể cho tôi biết bây giờ tôi phải làm gì đây . Tôi hoảng loạn thực sự , mọi chuyên xảy ra bất ngờ quá làm tôi không tài nào thích ứng kịp . Đầu óc tôi choáng váng , hiện thực và quá khứ đan xen lấy nhau , mờ mờ ảo ảo , từng mảng kí ức rời rạc chợt ùa về.
- Anh hai , lớn lên nhất định em sẽ lấy anh – Một bé gái chừng 3, 4 tuổi kháu khỉnh đang ôm chầm lấy cổ của anh trai cô bé nũng nịu
- Không được đâu bé ngốc của anh ạ …- Cậu bé làm vẻ mặt hình sự , búng chóc một cái vào mũi của cô bé rồi khẽ cười
- Tại sao lại không được , bé tũn yêu anh lắm mà
- Đơn giản chỉ vì chúng ta là anh em ruột
Tiếng nói ngô nghê của hai đứa trẻ vang vọng trong đầu nó . Hình ảnh hai đứa trẻ một trai một gái đang cõng nhau đi dọc bờ hồ hiện lên rõ ràng đến tê tái . ’’ Đơn giản chỉ vì chúng ta là anh em ruột … anh em ruột ‘ . Thế đấy biết được sự thật là một niềm hạnh phúc , nhưng đó lại là một sự thật quá thật , trần trụi đến tan nát cõi lòng
- Ai ở ngoài đó thế
Tôi giật mình choàng tỉnh phóng vội ra phía cửa . Tôi lao ra ngoài màm mưa như một con thiêu thân , mặc kệ tiếng la hét phía sau , tôi vẫn ra sức mà chạy . Nước mưa hòa quyện với nước mắt chảy xuống môi tôi mặn chát
- Băng … đừng chạy nữa , em dừng lại đi được không ?
Tiếng hét của anh hòa cùng với tiếng mưa rơi nặng hạt vang đến tai tôi . Giọng nói ấy , hình bóng ấy đã khiến tôi đau khổ trong suốt thời gian qua đang hiện lên trước mắt tôi rõ ràng như thế , nhưng giờ đây tôi lại không thể chạm vào anh được nữa , không thể nói lời yêu anh được nữa rồi . Tôi và anh là anh em …anh em đấy !
Rõ ràng là rất gần nhưng lại không thể đưa tay ra với lấy …
Rõ ràng là yêu nhau rất sâu đậm nhưng mãi mãi họ không thể thuộc về thế giới của nhau … !
Chỉ vài phút sau , anh đã tóm được tôi , anh ôm tôi vào lòng để tôi gục đầu trên vai anh . Hai thân hình ướt sũng ôm lấy nhau … lạnh buốt . Tôi khóc òa lên trong vòng tay lạnh lẽo ấy . Trái tim tôi bây giờ đã thực sự tan nát rồi , thực sự là đau đến xé lòng . Anh siết chặt lấy tôi . Tôi biết anh cũng đang rất đau , đau chẳng kém gì tôi
- Băng …anh xin lỗi , quay về với anh nhé ?
- …Quay về để làm em gái anh ư …không , tôi không muốn …TÔI KHÔNG MUỐN ! – Tôi hét lên rồi đẩy mạnh anh ra , tôi nhìn anh ánh mắt tràn đầy sự trách móc và căm hận . Anh cũng nhìn lại tôi , ánh mắt như xoáy sâu vào cõi lòng đang rỉ máu của tôi ,cái ánh mắt xót xa thương cảm ấy tôi không cần . Cái tôi cần là tình yêu của anh kìa . Sao ông trời lại bất công với tôi như thế cơ chứ , TẠI SAO ?